Thiên Thần Mũ Nâu

Vắng Người Mùa Lạnh






Trời đã sang mùa trời se lạnh
Bên người giấc có nồng không em
Riêng anh run rẩy vì cô quạnh
Mượn rượu thay em đến say mềm
 
Đêm nay sương nhiều hơn gió ấm
Lòng gắng dặn lòng hãy quên nhau
Tiềm thức vẫn về từ sâu thẳm
Nên tim mãi ứa giọt âu sầu
 
Rượu cay cay nồng như nỗi chết
Dẫu biết có say chẳng được gì
Nhưng uống để quên tình đã tuyệt
Vì em đem đắng đốt phân ly
 
Hoàng hôn tím thẫm ngày em bước
Đơn lẻ lang thang dưới đèn vàng
Vỉa phố chỉ mình anh xuôi ngược
Vắng người mùa lạnh quá thênh thang




TTMN

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 9 tháng 12 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Vắng Người Mùa Lạnh"